Bài 2

 

 

Thư Của Nhà Thơ Nguyễn Chí Thiện Thân Gửi Đồng Bào Hải Ngoại

 

Tôi rời Việt Nam tới thủ đô của thế giới tự do đă được gần một tuần. Hôm nay tôi xin viết mấy lời cảm tạ tất cả các bạn. Sở dĩ có sự chậm trễ đó là do sau một chuyến bay dài, tôi quá mệt, lại phải làm thủ tục giấy tờ, mong các bạn thông cảm.

 

Tôi hiểu rất rơ việc tôi ra tù năm 1991, và việc tôi sang Hoa Kỳ chủ yếu là nhờ sự đấu tranh vận động không ngừng nghỉ của các bạn, cũng như các bạn ngoại quốc. T́nh cảm nồng nhiệt của các bạn khiến tôi hết sức cảm kích. Tôi khao khát được rời khỏi Việt Nam, cũng như các bạn, không phải v́ sợ hăi tập đoàn mafia Việt cộng, mà v́ t́nh yêu tự do. Sóng gió trùng dương hung hăn, hải tặc không làm các bạn chùn bước. Biết bao người đă làm mồi cho cá biển, nhiều người chết cả gia đ́nh! Đối với tất cả những người cầm bút có liêm sỉ, tự do ngôn luận là không khí không thể thiếu. Tôi rời Việt Nam , mục đích chủ yếu là chữa bệnh cho khỏe , khỏe để đủ sức tiếp tục công việc chống tội ác mà tôi đă bắt đầu từ thuở thiếu thời. Voltaire có nói : "Kẻ nào tha thứ cho tội ác, kẻ đó là đồng phạm”. Làm sao có thể ḥa hợp được với những kẻ Trời không dung, Đất không tha, những kẻ đă bắn giết, tù đày hàng triệu đồng bào, những kẻ đă làm tay sai cho Nga Tàu đẩy cả dân tộc xuống đầm lầy lạc hậu, phá hoại luân thường đạo lư, những kẻ coi:

 

Nhân quyền là chuyện hăo

Nhân phẩm thời coi khinh

Nhân tâm không cần tính

Luôn mồm nói nhân đạo!

 

Cải Cách ruộng đất năm 1955, sắc lệnh tập trung năm 1961, hàng triệu đồng bào miền Nam bị lưu đày sau năm 1975, kinh tế Việt Nam nghèo nàn lạc hậu nhất hoàn cầu v .v...Những thực tế khủng khiếp đó ai có thể phủ nhận? Đúng là "Trúc rừng không ghi hết tội. Nước biển không rửa sạch mùi tanh". Hồi c̣n ở trong nước,tôi cùng nhiều bạn rất phiền khi nghe qua đài những nhân vật hô hào ḥa hợp ḥa giải với cộng sản để tái thiết tổ quốc! Chúng tôi nghĩ, có thể những người đó thực ḷng, có thiện chí, nhưng ở xa, không hiểu rơ bản chất cộng sản. Nếu họ về nước sống, họ sẽ thay đổi quan điểm. Lục Du đời Tống có câu :"Thính tri bất như kiến tri, kiến tri bất như cư tri", nghĩa là nghe mà biết không bằng nh́n mà biết, nh́n mà biết không bằng ở mà biết. Nếu vị nào cho rằng tôi v́ thù hận nói quá lời, xin mời hăy về định cư ở Việt Nạm. Du lịch vài tháng chưa biết mấy đâu ! Ở trong chăn mới biết chăn có rận, đó là chân lư ông cha ta đúc kết.

Thưa các bạn, tôi không thù hận ai cả, trừ những kẻ đă gây tội ác tày trời đối với dân tộc. Biết yêu điều thiện phải biết ghét điều ác. Biết tôn kính đạo đức phải biết khinh bỉ gian manh. Những trạng thái tâm t́nh đó không thể tách rời, đời đời kết dính. Tuy nhiên v́ lợi ích tối cao của đất nước, chúng ta có thể dằn ḷng bỏ qua, bỏ qua chứ không quên ! Nếu những kẻ đang cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân, bịt mắt, khóa miệng nhân dân, chịu tụt xuống ngồi ngang hàng với nhân dân để bàn đến việc xây dựng đất nước. Nghĩa là phải chấp nhận đa nguyên, đa đảng, tự do, thực ḷng hối cải. Những điều này chỉ có thể xảy ra khi nội bộ Đảng tiếm quyền phân hóa tan ră, nhân dân sẽ chớp lấy thời cơ vùng lên. Hiện tại sự phân hóa này đă khá sâu rộng. Nhân dân đă chán ghét chế độ cực quyền tới cao độ.

 

Đảng đă thành thơ, thành vè, khôi hài, phỉ báng

Thành truyện tiếu lâm cười riễu trong dân

Khi tṛ chuyện nếu anh ca ngợi Đảng

Đời sẽ nh́n anh như một gă tâm thần!

 

Nhiệm vụ của chúng ta là bằng mọi cách thúc đẩy thật nhanh sư phân hóa đó. Tôi không có tham vọng ǵ cả ngoài tham vọng được thấy đất nước sum ḥa, tự do, no ấm. Thơ của tôi chỉ nhằm tiêu diệt cái ác, để cho cái thiện được đất nẩy nở.

 

Các bạn thân mến, một số bạn muốn biết rơ việc tôi gửi tập thư Hoa Địa Ngục ra ngoài như thế nào. Tôi xin kể lại tóm tắt. Thơ tôi toàn giữ trong đầu, không viết ra được, v́ hồi đó công an thường xuyên kiểm tra lục soát căn buồng tám mét vuông ở Hải Pḥng của tôi.Tháng 6 năm 1979 tôi bí mật, đánh lạc hướng bọn theo tôi, đi ô tô buưt lên Hà Nôi. Tôi tới nhà một "người bạn trong sạch", nghĩa là chưa bị tù, thành phần lao động, ngồi trên căn gác xếp, viết trong ba ngày, viết xong dấu tại đó. Tôi trở về Hải Pḥng. Ngày 12-7-79, tôi bí mật lên Hà Nội, định tâm ngày 14-7, quốc khánh Pháp sẽ trà trộn vào các đoàn ngoại giao lọt vào sứ quán Pháp tối ngày 13-7 nhưng thất vọng. Cửa sứ quán đóng kín, các đoàn ngoại giao đều đi ô tô vào trong sân. Cửa chỉ mở khi ô tô tới. Tôi có ư định vượt qua bức tường rất thấp của sứ quán ở phố Hàm Long. Nhưng quan sát thấy sân sứ quán Pháp quá rộng, Bên trong có nhiều nhân công Việt Nam. Không thể thoát được! Tôi đành phải  đợi tới sáng thứ Hai 16-7-1979 đột nhập sứ quán Anh. Sứ quán Anh rất thuận tiện, chỉ bước dăm bước là vào pḥng ngoài. Tôi dấu tập thơ trong bụng, nghiền nát 30 viên garedenal 0.1 khâu vào gấu quần pḥng việc thất bại sẽ tự sát trong xà lim. Độ 9 giờ sáng, tôi bất th́nh ĺnh vượt qua viên lính đứng ngoài (viên lính này mặc thường phục) lọt vào. Tôi bất ngờ v́ trong pḥng có ba nam một nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn.Tôi nói tôi là cán bộ ngoại giao tới cần liên hệ với sứ quán. Họ hỏi giấy. Tôi nói quên không mang giấy, vừa nói vừa lao vào căn pḥng trong. Họ cản đường tôi.Có một căn buồng nhỏ ở bên cạnh cửa mở, một thiếu nữ người Anh trẻ đang chải tóc, tôi lao vào. Cô ta sợ quá rơi cả lược. Tôi vội nói : Tôi là người lương thiện, đừng sợ. Cô ta vẫn há mồm ra kinh hoàng. Một người phụ nữ Việt tới ôm lấy tôi, tôi đẩy bà ta ngă và chạy quanh cái bàn. Một người đàn ông đă chạy ra báo cảnh sát. Hai người khác đuổi tôi. Thế nguy, tôi xô chiếc bàn, mực ghế đổ cả. Nghe tiếng ồn, ba người Anh đi ra. Mấy nhân viên Việt Nam dẹp sang một bên và nói với mấy người Anh : Nó là một thằng điên. Tôi vội nói : Tôi không điên. Tôi có một tài liệu quan trọng muốn trao cho các ông. Hăy cứu tôi. Miệng nói chân chạy vào buồng trong, khép cửa lại. Ba người Anh vào theo tôi ngay. Tôi vội lấy tập thơ trong bụng ra, nhưng do vật lộn, nó đă bị tụt xuống tận đáy đũng quần! Tôi phải cởi khuy quần mới lôi ra được và đưa cho người Anh đứng tuổi nhất. Tôi bảo ông cất đi rồi sẽ nói chuyện. Ba người Anh tiếp tôi gần một tiếng. Tôi nhờ họ mang tập thơ về Anh Quốc và xuất bản, dặn họ không giao cho bất cứ người Việt Nam nào ở trong nước. Tôi nói với họ về t́nh h́nh nhân quyền ở Việt Nam, về cuộc đời tù tội của tôi, về nguyện vọng muốn tố giác cộng sản. Cuối cùng tôi hỏi họ có thể lưu tôi trong sứ quán được không. Họ nói việc vào đă lộ, công an đă vây ở ngoài, ở lại sẽ khó khăn. Tôi không nài xin, v́ mục tiêu tôi vào không phải xin tị nạn. Một người Anh hỏi tôi có cần giúp đỡ tài chánh không. Tôi cảm ơn, từ chối, bắt tay ba người và đi ra.Tôi đi chân đất, v́ dép nhựa của tôi đă bị văng mất khi xô xát. Vừa ra tới hè đường, bốn công an mặc thường phục giơ thẻ ra, mời tôi lên xe cảnh sát. Tôi bước lên. Hai công an đi mô tô, hai công an đi xe đạp theo sau. Họ đưa tôi thẳng vào Hỏa ḷ và hỏi cung ngay.Tới bốn giờ chiều tôi bị đưa vào buồng 14 xà lim 1, gần buồng kỷ niệm Hoàng Văn Thụ và Trần Đăng Ninh, hai lănh tụ cộng sản bị giam ở đó trước năm 1945. Tôi ở Hỏa Ḷ tới năm 1985 th́ chuyển về xà lim Bộ ở xă Thanh Liệt, huyện Thanh Tŕ. Trong sáu năm ở Hỏa Ḷ, ba năm nằm xà lim, ba năm sống chung với lưu manh ở buồng chung.

Các bạn thân mến, tôi muốn việc rời nước của tôi không làm một ai lầm tưởng là Đảng đă cởi mở. Đừng bao giờ nói tới chuyện nhân đạo, lương tâm với cộng sản! Chúng chỉ hành động theo tính toán lạnh lùng, tàn nhẫn. Năm 1991 chúng thả tôi v́ bị choáng váng cực độ trước sự tan ră của Liên Xô, v́ sức ép của thế giới, v́ cần đầu tư viện trợ. Năm 1979, khi tôi bị bắt chúng nói thẳng vào mặt tôi là giết ngay quá nhân đạo! Phải cho chết dần chết ṃn! Ra tù chúng theo dơi từng bước. Đe dọa những người tiếp xúc với tôi. Nay chúng để cho tôi đi v́ cần Hoa Kỳ ban cho Tối Huệ Quốc, cần đánh lừa những người thật thà là chúng đă rộng mở về chính trị, v́ để tôi trong nước nguy hại hơn. Chúng biết chắc chắn là ra nước ngoài chúng sẽ bị tôi vạch mặt thêm. Nhưng ngày nay cái mặt của chúng đă quá lộ rồi, sợ ǵ một tiếng nói cách xa cả nửa ṿng trái đất !

 

Thưa các bạn, tôi tin rằng trong thế kỷ 20 này, tổ quốc chúng ta sẽ tự do, dân chủ thật sự. Đó là một điều tất yếu. Các bạn hăy kiên nhẫn. Trước khi ngừng lời tôi xin tặng các bạn bốn câu thơ tôi làm khi vừa vào xà lim năm 1979, và bốn câu thơ tuyên ngôn của tôi.

 

    Thêm mấy chục năm sống nữa tích sự ǵ?

     Khi uổng phí cả đời thơ tận tụy

     Nay bước lao tù nếu ta ngă quỵ

     Thơ đă tung trời, băng lưới thép bay đi!

 

     -Nhiên liệu: Ngàn rên xiết

      Bệ phóng: Ngàn ước mơ

      Người lái con tàu thơ

      Thần tự do bất diệt!

 

Thân ái hẹn gặp lại các bạn trong một dịp khác.

 

Virginia ngày 7-11-1995

 

Nguyễn Chí Thiện

http://www.angeltech.us/viet-anywhere/

 

HOME