Nhân ngày giỗ đầu nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, lật lại chồng báo cũ:

Nguyễn Chí Thiện và Bài Học Dân Chủ Đầu Tiên

Trên đây là nhận định của nhà báo Phạm Trần về sự việc xảy ra tại hội trường đại học luật khoa George Mason Virginia lúc 2 giờ 30 chiều ngày 26-11-1995. Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đến Mỹ chỉ 26 ngày sau thì được chào đón ra mắt đầu tiên trong “Buổi sinh hoạt Thơ Nhạc Chào Mừng Nhà Thơ Nguyễn Chí Thiện”ngày giờ tại địa điểm nêu trên. Hội trường tối đa là 300 chỗ nhưng có đến gần 500 người hiện diện,họ đến để nghe tác giả Hoa Địa Ngục đọc thơ và kể rõ lai lịch về những hoàn cảnh nào mà ông đã làm ra những bài thơ đó cũng như thưởng thức những bài thơ được nhạc sĩ Trần Lãng Minh phổ nhạc do ca sĩ Nga Mi trình bày.

Với tựa đề “Nguyễn Chí Thiện tặng tiền cho tù nhân chính trị” nhật báo Việt Nam Tự Do đã tường thuật đầy đủ chi tiết của buổi sinh hoạt này. Theo bài báo thì trước đó mười ngày, ban tổ chức, (gồm giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, nhà báo Ngô Vương Toại, nhạc sĩ Trần Lãng Minh, Trần Tử Thanh...) đã lập Sổ Vàng quyên tiền tặng cho nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Ngày hôm đó, bà Nguyễn Thúy Diệm thay mặt ban tổ chức đã trao cho nhà thơ phong bì tiền. Ông cảm ơn tấm lòng vàng của đồng hương, thi sĩ cho biết suốt 27 năm trong lao tù CS ông đã quen với cuộc sống mỗi ngày lưng bát bo bo với những hạt muối sống , hai bộ quần áo che thân nên ông chưa thấy có nhu cầu nhiều, và nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã trao lại bì thơ tiền cho Đại Tá Nguyễn Cao Quyền Hội Trưởng Hội Tù Nhân Chính Trị Vùng Hoa Thịnh Đốn, coi như món quà xuân nho nhỏ gửi đến các bạn tù trong Hội.

Với lối nói chuyện dí dỏm chân thành nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã lấy được hầu hết cảm tình của khán giả. Cứ mỗi lần ông dứt lời thì những tràng pháo tay tán thưởng lại vang dội cả hội trường. Sau khi ông chấm dứt bài thơ “ Đảng, người quản lý trại giam”(1983)để sang phần Hỏi Đáp thì một người đàn ông (sau này tự giới thiệu là thiếu tá Nguyễn Văn Bang, đại diện cho Mặt Trận Cách Mạng Hưng Phục Việt đến từ Philadelphia tiểu bang Pennsylvania) bất thình lình nhảy lên sân khấu đến vỗ lưng ông khiến giáo sư Đào Thị Hợi, phu nhân giáo sư Nguyễn Ngọc Bích đứng gần đó, vội vã đưa nhà thơ trở về chỗ ngồi. Ông Bang dành lấy micro của ban tổ chức, bày tỏ lòng kính mến nhà thơ Nguyễn Chí Thiện và muốn hát tặng nhà thơ một bản nhạc tù ca của Trung Úy Hồng pháo binh trại tù Nam Hà. Ban tổ chức không đồng ý, đôi bên giằng co lời qua tiếng lại, dưới có nhiều tiếng la lớn “xuống ! xuống!”, đồng thời cũng có tiếng đồng ý cho ông Bang hát. Trước tình trạng đó, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã lên micro xin ban tổ chức nên để cho ông Bang trình bày bài hát. Nhà thơ nói nguyên văn như sau: “Tuy thời gian dành cho chương trình hơi ngắn, nhưng trước nhiệt tình của anh bạn này đây nên để anh bạn hát một bài, có thể bỏ bớt phần trả lời của tôi đi cũng được. Nhận định của anh em quan trọng hơn, chúng ta không nên khước từ”.

Hành động của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện theo nhà báo Phạm Trần, thì đây là một “hành động đáng kính và công bình. Ông đã can thiệp cho một người muốn nói được nói- một sự kiện mà nhà thơ đã không tìm thấy ở Việt Nam và chỉ vì muốn nói lên sự thật mà Nguyễn Chí Thiện đã bị CS giam giữ gần nửa đời người trong ngục tù tăm tối“! Cũng theo nhà báo Phạm Trần, nhà thơ đến đây “không phải chỉ muốn được nghe những lời ca tụng, mà chính muốn nghe những gì họ suy nghĩ, họ băn khoăn và cũng muốn học nơi đồng bào những bài học dân chủ và tự do tại Hoa Kỳ, một đất nước tiêu biểu nhất của tự do và dân chủ trên thế giới”

Tiếc thay, ông Bang khi được can thiệp cho nói và hát rồi thì lại “vượt ra ngoài vòng đai của dân chủ”, có nghĩa là ông ta đã không ngừng tại đó mà rút trong túi áo ra đưa cao lên một tập tài liệu la lớn “ Kính thưa quí vị, đây là một bài viết của Đoàn Quốc Đăng Long...” . Lập tức ban tổ chức ngăn cản, đưa ông Bang xuống, ông không chịu và leo trở lên lại sân khấu rồi đưa hai tay cao hô lớn “Anh em hãy đứng dậy”.Tiếp tay với ông Bang là cố đại úy Võ Bình, đại diện cho Mặt Trận Cách Mạng Hưng Phục Việt (MTCMHPV ) tại Bắc Cali, đứng bên trái phía dưới sân khấu cũng kêu gọi thành viên của tổ chức này ngồi rải rác trong hội trường hãy hưởng ứng lời của ông Bang. Nhiều tiếng la phản đối việc gây trở ngại cho chương trình. Cảnh sát đến yêu cầu “Everybody out! Out!”đưa thành phần gây rối ra khỏi hội trường thì ngay lập tức một vài người đứng lên xách động bằng những tiếng hô lớn “ Everybody out! Out! Out! Out!” khiến ban tổ chức phải kêu gọi mọi người không liên quan xin ngồi tại chỗ. Buổi sinh hoạt chấm dứt sau bài hát “Đời Tôi” do nhạc sĩ Trần Lãng Minh trình bày.

Ai Chống Cộng “Cuội”?

Buổi sinh hoạt cho thấy hai sự kiện nổi bật. Một bên vừa thoát khỏi 27 năm tù tội, đặt chân lên nước Mỹ chỉ mới 26 ngày mà cách hành xử là của người như đã được hấp thụ một nền giáo dục của đất nước văn minh, yêu chuộng tự do biết lắng nghe, và tôn trọng ý kiến của người khác. Còn một bên tuy sống lâu năm trên phần đất tự do nhưng lại lợi dụng sự tự do lấn áp người khác, muốn đạp đổ hơn là xây dựng. Cho nên cũng không ngạc nhiên khi thấy MTCMHPV của lãnh tụ Lê Tư Vinh có vẻ hả hê vì đã “dập tắt” được buổi sinh hoạt. Bản tin Vạn Thắng, tiếng nói của MTCMHPV sau đó viết rằng : “Thế là Buổi Thơ Nhạc của NGUYỄN CHÍ THỊÊN chấm dứt. Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện không biết đã được hộ tống và chuồn mất từ lúc nào? Tiếc cho ông Nguyễn Chí Thiện và BTC (Ban Tổ Chức) chưa thu được tiền “hụi”vì thùng “SỔ VÀNG” vẫn trống trơn, đứng đó đợi chờ “thập phương cúng dường” để giúp đỡ tù nhân chính trị vùng Hoa Thịnh Đốn!”.

Đoạn văn trên trích từ bài viết “ Tô Son Đánh Phấn Quá “Khẩn Trương” Cho Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện” của Mai Lĩnh, một nhân vật chống cộng rất năng nổ tại Bắc Cali với tên cúng cơm là Võ Tự Đản. Vào năm 2003 ông Vơ Tự Đản được nhiều người ở Bắc Cali biết đến nhờ việc ông tung ra lá thư tố giác ông Bùi Tín đă sát hại thân phụ ông. Kể từ đó ông ra mặt dấn thân vào con đường đấu tranh không ngừng nghỉ. Nhân danh Chủ Tịch Mặt Trận Quân Dân Chống Cộng Bắc Cali, ông hô hào biểu t́nh, chống người này là Việt gian, đánh cơ quan kia là tuyên vận và cái tổ chức chống cộng của ông không biết có được bao nhiêu người, có c̣n hoạt động nữa không mà nay chỉ thấy mỗi ḿnh ông “dao to búa lớn” trên các diễn đàn dưới nhãn hiệu Viêttrung1930.

Phần cuối bài viết, Mai Lĩnh kể ra một số câu hỏi của khán giả (?) đặt ra tại bãi đậu xe và được thiếu tá Nguyễn Văn Bang, cùng với thành viên của MTCMHPV trả lời, xin ghi lại hai trong số bốn câu hỏi đó :

1-Với lý do gì mà các ông làm như vậy?

Thiếu tá Bang trả lời nguyên văn như sau: “ Chúng tôi chỉ muốn gióng lên một tiếng trống để báo hiệu cho đồng bào đề phòng về một âm mưu chính trị nằm trong kể hoạch “lột xác” của Cộng Sản. Kế hoạch này nhằm đánh bóng một số nhân vật với đầy thành tích chống Cộng “cuội” để có thể chiêu dụ, chuyển biến tư tưởng chống Cộng của đồng bào hải ngoại sang một chiều hướng thuận lợi cho CSVN”.

2- Dựa vào bằng cớ nào các ông phủ nhận ông Nguyễn Chí Thiện là tác giả tập thơ?

MTCMHPV trả lời :

“- Các ông đã đọc: Tuyển Tập Nguyễn Chí Thiện Là Ai Trong Âm Mưu Của Tập Đoàn Cộng sản Việt Nam và Chính Phủ Hoa Kỳ? mà chúng tôi cho in và phân phối cả tuần nay trong vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn cũng như khắp các tiểu bang Hoa Kỳ? Ngoài sự tố cáo của Mặt Trận chúng tôi về tập đoàn Cộng Sản Hà Nội tiếm đoạt và gán ghép tập thơ Vô Đề và Khuyết Danh cho tên Nguyễn Chí Thiện, còn có những bài viết khảo cứu của các học giả khác như GS Trần Ngọc Ninh...đã xác định Tập thơ trên tác giả là cụ Lý Đông A, đã được đăng trên báo Vạn Thắng số đậc biệt 1,2 và 3 vào năm 1992”.

(Ngưng trích)

Từ buổi sinh hoạt hôm đó đến nay thiếu một tháng nữa là được tròn 18 năm. Thời gian là yếu tố quan trọng và cần thiết nhất để xác định những gì MTCMHPV đưa ra ở trên đúng hay sai. Trong suốt thời gian gần 18 năm đó nhà thơ Nguyễn Chí Thiện xuất hiện không biết bao nhiêu lần tố cáo tội ác Hồ Chí Minh và Đảng CSVN cho cả thế giới, gặp gỡ các nhân vật lãnh đạo, các nhà đấu tranh dân chủ toàn cầu trình bày cho họ hiểu tai hoạ của chủ nghĩa Mác Lê....thì tất cả, theo lãnh tụ MTCMHPV Lê Tư Vinh, đều là chống cộng “cuội”. Với tập đoàn MTCMHPV thì những tổ chức nào đứng ra sắp xếp, mời Nguyễn Chí Thiện đến nói chuyện họ đều là cò mồi, là tay sai CS. Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện có trí nhớ tuyệt vời, nói năng lưu loát, khôi hài hoá châm biếm câu chuyện tạo ra nhiều trận cười cho người nghe thì, theo tập đoàn này, đó chỉ là phong độ của một cán bộ được CS huấn luyện đưa ra hải ngoại để “chiêu dụ, chuyển biến tư tưởng chống cộng của đồng bào hải ngoại sang một chiều hướng thuận lợi cho CSVN”. Với bộ óc “phong phú” “cụ”Lê Bạch Trúc Quân, một thành viên MTCMHPV chống cộng khét tiếng tại Bắc Cali, đã lý luận cho rằng “ trong 27 năm tù, Nguyễn Chí Thiện làm gì có cơ hội nào đứng trước đám đông để nói chuyện đọc thơ mà giờ đây với ánh sáng âm thanh hiện đại, Nguyễn Chí Thiện chững chạc bình tĩnh trước ống kính quay phim như một lãnh tụ, biểt nói , biết cười, biết pha trò dẫn dụ người nghe vào mê hồn trận”. Với chừng ấy “bằng chứng”, “cụ” Lê Bạch Trúc Quân phán quyết : “ Vì có quá nhiều nghi ngờ, tôi khẳng định Nguyễn Chí Thiện là một tên bịp, tên cò mồi mới trong âm mưu làm mờ ảo CHÍNH NGHĨA và vai trò LÃNH ĐẠO từ phía người VIÊT QUỐC GIA!”.( Phản tỉnh để tìm ra âm mưu trong lá bài Nguyễn Chí Thiện – Vạn Thắng- Lê Bạch Trúc Quân).

Hôm nay, một năm sau ngày nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ra đi, chúng tôi- nhóm Thân Hữu Nguyễn Chí Thiện- bắt buộc phải lên tiếng, điều mà lúc sinh thời nhà thơ cho là không cần thiết, để vạch trần âm mưu của thành phần lợi dụng tự do, mang nhãn hiệu chống cộng đánh phá những cá nhân những tổ chức nào bất lợi cho CS! Đặt vấn đề , giả dụ cho Nguyễn Chí Thiện là chống cộng cuội, là cán bộ được CS huấn luyện đưa ra hải ngoại thi hành chiến dịch Về Nguồn vv…thì thử hỏi có Đoàn Thể, Mặt Trận, Tổ Chức nào trong cộng đồng hải ngoại là nạn nhân của tên cộng sản chống cộng “cuội” Nguyễn Chí Thiện kia trong suốt 18 năm qua hay không? Thật trớ trêu thay vì chẳng có ai ngoài Mặt Trận Cách Mạng Hưng Phục Việt của Lê Tư Vinh. Hãy nghe MTCMHPV bày tỏ lập trường quan điểm của mình trên tờ Vạn Thắng đặc biệt số 9 như sau:

Đất nước lầm than khốn khổ vì tập đoàn Việt gian mà Nguyễn Văn Thiệu là tiêu biểu còn Việt cộng thì chưa hẳn.

Ca ngợi thành phần CS năm xưa , họ có lý tưởng, trong sạch liêm khiết mà Phạm Văn Đồng là một.

Lên n bọn Bắc Bộ Phủ hiện nay đã cấu kết với tư bản đánh mất đi lý tưởng cs nguyên thủy. Tuy nhiên thành phần này nếu biết ăn năn hối cãi thì vẫn có thể cho quay về với dân tộc, còn Nguyễn Văn Thiệu thì không, Y là tội đồ của dân tộc, là tên quốc phạm

Chỉ bao nhiêu đó tóm tắt trong một bài bình luận nơi trang nhất cho thấy những gì mà MTCMHPV mang ra đánh phá Nguyễn Chí Thiện thì chính Lê Tư Vinh và đồng bọn đang tự tát vào mặt mình. Bỏ qua những lý luận hồ đồ sai trái, chụp mũ bôi lọ cá nhân nằm đầy dẫy trong Tuyển Tập Vạn Thắng, chỉ cần nhìn vào trang 4- 6 sẽ thấy Vạn Thắng viết về cụ Lý Đông A , một chiến sĩ yêu nước chống cộng, như sau: “Ông Lý đến Trung Hoa gặp những nhà cách mệnh Việt Nam còn sống sót...và biết được rất nhiều về Nguyễn Tất Thành. Sau này lui về Liễu Châu ( 1942) ông lại gặp hắn bằng xương bằng thịt, nhưng vẫn chủ trương cũ do Stalin truyền cho Borodin, là ở Trung Hoa và Việt Nam phải theo con đường dân tộc để xây dựng Cộng Sản.....” (ghi chú : lúc đó Hồ Chí Minh làm việc dưới sự điều động của Borodin, một gián điệp của Liên Sô taị Trung Hoa)

Vậy, nếu biết rõ con đường đi của Hồ Chí Minh như thế thì làm sao cụ Lý, vào mùa Thu 1954 (Vạn Thắng gọi là mùa Thu 1945) lại có thể:

“...Ngỡ cờ sao rực rỡ
Tô thắm màu xứ sở yêu thương
Có ngờ đâu giáo giở đã lên đường...”
Rồi đến năm 1963 cụ lại thú tội :
“...Cuộc đời tôi có nhiều lầm lẫn
Lầm nơi, lầm lúc, lầm người
Nhưng cái lầm to uổng phí cả đời
Là đã ngốc nghe và tin Cộng Sản!”

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu tại sao trong suốt thời gian nhà thơ Nguyễn Chí Thiện còn sống, MTCMHPV không bao giờ dám trực diện đối chất bằng thông cáo chính thức mời gọi mọi người ngoài trừ buổi sinh hoạt duy nhất nêu trên?

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ giải thích tại sao Vạn Thắng, MTCMHPV của Việt Viêm Tử Lê Tư Vinh không còn “hùng hổ“ như những năm đầu mà phải bò vào hang động Dominotrungcong nằm chờ. Tuy thế, con rắn độc MTCMHPV vẫn không chịu bỏ cuộc, mỗi năm vẫn phì phì nhả độc, nào là Bạch Long (Bách Linh), Chu Sa, Lê Văn Xương, Nhất Hanh, Nguyễn Văn Ruộng (Hoàng Duy Hùng)..., cho đến khi chui vào được cái hang rộng lớn bề thế của Đào Nương Hoàng Dược Thảo thì vội vàng khai tử ngay cụ Lý Đông A một cách không thương tiếc, tôn vinh thi sĩ “vô Danh”, xoá bỏ văn bản “Khai Mạc Vụ Án Văn Của Cuối Thế Kỷ Hai Mươi” thay vào đó là “ Nghi Án Văn Học”, đứa con mà con mụ “nhà quê” kia mang nặng đẻ đau chỉ trong vòng chớp nhoáng!!!

Cali tháng Mười năm 2013

Nhóm Thân Hữu Nguyễn Chí Thiện

...............................................

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nguyễn Chí Thiện Tặng Tiền Cho Tù Nhân Chính Trị

Trong “Buổi Sinh Hoạt Thơ Nhạc Chào Mừng Nhà Thơ Nguyễn Chí Thiện” được tổ chức tại đại học George Mason, Virginia lúc 2giờ 30 chiều chủ nhật 26-11-1995, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã được cam tình trọn vẹn của khối quần chúng thầm lặng khi đến nghe ông đọc thơ và kể rõ lai lịch về những hoàn cảnh mà ông đã làm những bài thơ.

Ngay cổng vào, bên ngoài, bên trong hội trường và nhiều nơi khác có những tấm bảng lớn với hàng chữ: “Chào Mừng Nhà Thơ Bất Khuất Nguyễn Chí Thiện”, “Hoan Hô Tinh Thần Chống Cộng Của Ngục Sĩ Nguyễn Chí Thiện”, “Nguyễn Chí Thiện, Biểu Tượng Nhân Quyền Việt Nam”. Từ mười ngày trước, Ban Tổ Chức đã lập Sổ Vàng quyên tiền để tặng cho nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Ông Nguyễn Chí Thiện rất vui mừng trước lòng ưu ái của đồng bào Hoa Thịnh Đốn. Sau khi nhận được phong bì không biết rõ bên trong có bao nhiêu tiền , ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện đã trao tất cả lại cho bà Nguyễn Thúy Diệm và nói rằng ông rất cảm kích trước những tấm lòng vàng của đồng hương, nhưng trong suốt 27 năm ngục tù cộng sản ông đã quen với cuộc sống mỗi ngày lưng bát bo bo với những hạt muối sống , hai bộ quần áo che thân, nên ông chưa thấy có nhu cầu nhiều. Trong khi ở Hoa Kỳ việc kiếm tiền không phải dễ dàng, nên nhà thơ Nguyễn Chí Thiện xin tặng tẩt cả số tiền của ông vừa nhận được , như một món quà xuân nho nhỏ gửi đến các bạn tù trong Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị trong vùng còn thiếu thốn phương tiện – mà mặc nhiên ông đã trở thành thành viên khi đặt chân đến vùng đất này – và xin trao lại cho đại tá Nguyễn Cao Quyền Khu Hội Trưởng.

Bà Trương Anh Thụy, thay mặt Ban Tổ Chức, trong lời chào mừng đã nói rằng “Chúng tôi mong rằng hôm nay nhà thơ sẽ tìm thấy rất, rất nhiều người ngồi nghe thơ ông và cảm được với những lời tâm huyết của ông. Chúng tôi cũng ước mong chiều nay khi quí vị ra về cũng sẽ mang theo những cảm nghĩ tốt đẹp đối với nhà thơ, ngục sĩ đã từng làm rúng động lương tâm thế giới bằng những vần thơ máu lệ và đầy khí phách của ông”. Nhà báo Ngô Vương Toại đã nói trước cử toạ “Chưa bao giờ có một buổi họp mặt ở vùng Hoa Thịnh Đốn mà số người tham dự đông đến như thế này. Tôi hiểu và chắc quí vị cũng hiểu, đó là chúng ta cùng chia xẻ tâm trạng là đón mừng nhà thơ của đất nước đã đến với chúng tangày hôm nay.” Ông Nguyễn Ngọc Bích, người được coi là linh hồn của ban tổ chức, trước khi điều khiển lễ chào cờ, đã cẩn thận căn dặn cử toạ rằng: “Ở trường đại học này cũng có nhân viên an ninh, họ lo xem xe cộ này kia ở Parking Lot, khi mà xe đậu ẩu họ cũng phải ghi những số và những xe nào lạ đôi khi họ cũng ghi số để có chuyện gì họ cũng cần biết.

Một điểm nữa là vấn đề mà chúng tôi dám chắc rằng không thể nào xảy ra được, nhưng tuy nhiên cũng ở trong tinh thần đề phòng thì, vì mặc nhiên nhà thơ Nguyễn Chí Thiện là một tên tuổi cũng đã gây khá nhiều nhức nhối cho cộng sản, do đó cũng có thể có những thành phần tìm cách trà trộn để gây rối. Trong trường hợp đó thì khi bắt buộc chúng tôi sẽ phải mời cảnh sát đến, mỗi lần như vậy phải mất từ 400 đến 500 trả tiền cho cảnh sát họ đến, và cái đó thì người nào gây ra sự trục trặc đó thì phải chi trả số tiền đó. Vì vậy chúng tôi mong tất cả quí vị tiếp tay cho chúng tôi, tiếp tay cho ban tổ chức để cho chúng ta có một buổi sinh hoạt thật đầm ấm và đặc biệt thể hiện truyền thống của miền Đông Hoa Kỳ là khi chúng ta làm văn nghệ, làm văn hoá, chúng ta tôn trọng một nếp sống mà chúng ta có thể rất lấy làm hãnh diện

Hội trường Luật Khoa George Mason tối đa là 300 chỗ, nhưng số hiện diện trên dưới 500 người. Ngoài rất đông những người ngưỡng mộ nhà thơ Nguyễn Chí Thiện muốn được gặp mặt, còn có những người khác vì lòng hiếu kỳ muốn đi xem cho biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nghe tin đồn từ hai ngày trước là Mặt Trận Mách Mạng Hưng Phục Việt của lãnh tụ Lê Tư Vinh đã điều động một số thành viên từ các tiểu bang California, Pennsylvania v.v...về để nhân dịp này đặt vấn đề tập thơ Hoa Địa Ngục là của Thái Dịch Lý Đông A. Bà Nguyễn Thúy Diệm, người điều khiển chương trình, cho biết từ 1giờ30 PM đã có khoảng 3,4 chục người ngồi ở nhiều chỗ khác nhau trong hội trường. Người đến tham dự còn được một số người đứng ở lối lên cầu thang phân phát một tập in lại những bài đã đăng trên tờ Vạn Thắng từ mấy năm trước với chủ đề Nguyễn chí Thiện Là Ai? Ngoài ra còn phân phát một bài viết khác 2 trang mà phần lớn nội dung là đả kích Hoa Kỳ.

Đúng giờ khai mạc, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện bước vào hội trường giữa những tràng pháo tay chào mừng. Ông đã chấp tay vái chào quan khách và đến bắt tay cụ Hội Trưởng Hội Người Việt Cao Niên và các vị khác. Trong phần giới thiệu về tiểu sử Nguyễn Chí Thiện, ký giả Ngô Vương Toại chủ nhiệm báo Diễn Đàn Tự Do đã nói “Tháng 9-1980, tập thơ Hoa Địa Ngục mà lúc ấy còn mang tên là Tiếng Vọng Từ Đáy Vực, từ một tập thơ được in đầu tiên của anh Viên Linh và anh Nguễn Hữu Hiệu thì người Việt hải ngoại được biết tới tiếng thơ của một ngục sĩ trong nước mà lời thơ đã làm nên những chấn động dữ dội và mau chóng chinh phục và ghi đậm trong tâm khảm của cả triệu người tị nạn khắp năm châu bốn bể. Ảnh hưởng của tiếng thơ này trong tâm thức của người Việt hải ngoại bên cạnh sự chú ý của thế giới cũng chỉ là để nói đến nhân cách đặc biệt của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện mà từ hơn 15 năm, kể từ khi bài thơ ông làm, được bên ngoài cánh cửa tù Việt Nam biết đến, trở thành tiếng thơ tiêu biểu thể hiện cho hồn nưởc, cho tình người, một tiếng thở của dân tộc bị đày ải, một tiếng kêu của đất nước trong giai đoạn bất hạnh cùng cực, một tiếng trống thúc quân của những kẻ sĩ ý thức được sự đớn đau của đất nước, kêu gọi đứng dậy cho một ngày mai tốt đẹp cho đồng bào. Và chính ông tự xác định đấu tranh chống cộng trên thế đứng bằng ngòi bút đó. Cái giá phải trả cho sự lên tiếng của ông , cho sự quật cường của ông và có khi cao ngạo đó của thi sĩ là 27 năm tù”

Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, người mà ngay từ những ngày đầu thập niên 80, đã cùng với nhạc sĩ Phạm Duy phổ biến rộng rãi những bài thơ đấu tranh của người tù vì lương tâm Nguyễn Chí Thiện. Trong phần cuối của bài khảo luận “Tiếng Thơ Nguyễn Chí Thiện”, đọc tại buổi sinh hoạt, giá sư Bích kết luận “ Xưa Đỗ Phủ bên Tàu chỉ có mấy bài thơ như Thạch Hào Lại và Tân An Lại nói về nạn bắt lính mà người đời cho thơ ông đầy tính nhân bản, đầy lòng thương cảm đối với những thành phần thấp cổ bé miệng. Thưa quí vị, so với thơ họ Đỗ thì gần 400 bài trong Hoa Địa Ngục của Nguyễn Chí Thiện đều là những bài thơ nói lên thân phận của người dân thường, của những con người vô danh không bao giờ đi vào lịch sử nên những chế độ độc tài chuyên chế mới dám đàn áp thẳng tay, không thương tiếc không gớm tay. Thơ Nguyễn Chí Thiện còn tràn ngập một lòng thương xót cho quê hương ngục tù, trong đó con người không lớn lên được. Hình ảnh đói rách trong thơ ông tuy thật đấy song vẫn chỉ là một biểu tượng. Ý ông tôi nghĩ là muốn nói, những con người ngày đêm, sáng tối chỉ bị dày vò bởi một ý nghĩ về miếng cơm còn đâu thì giờ để làm cái gì cao xa hơn như văn hoá, làm gì còn có chỗ cho tình người. Đó là cái hoạ phi -nhân- bản -hoá cả một dân tộc. Có lẽ vì vậy mà thơ của ông gần gũi với chúng ta, những điều chúng ta mới cảm thấy vu vơ thì ông đã thốt nên lời. Cộng thêm vào đó lòng khao khát tự do, một nội dung rất mới của thơ Việt Nam. Chả trách Nguyễn Chí Thiện đã trở thành tiểng nói, tiếng lòng của chúng ta, của cả dân tộc.

Hoa Địa Ngục giờ đây có thể nói là tập thơ Việt Nam được nhiều người thuộc nhất trong thế kỷ 20. Rồi đây với những giòng phổ nhạc, tập thơ chắc chắn sẽ bay đi khắp địa cầu để về quê hương trở thành những tiếng trống lệnh cho giai đoạn tới của cách mạng Việt Nam, cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản, để trả lại tự do dân chủ và nhân quyền cho 75 triệu dân Việt.

Trong nổ lực đó, tôi xin tình nguyện và hãnh diện làm người lính mang lửa Nguyễn Chí Thiện đi khắp năm châu. Nếu bài báo của tôi trong Asiaweek vào tháng 7- 1982 là bài báo đầu tiên giới thiệu Hoa Địa Ngục bằng tiểng Anh đến với thế giới, thì những bản dịch của ông Huỳnh Sanh Thông ở Yale và của tôi cũng đã giúp mang thơ Nguyễn Chí Thiện sang các nước cộng sản cũ (như Jachym Topol dịch thơ ông từ bản tiếng Anh của tôi sang tiếng Tiệp từ 1989). Chính thi sĩ được biết, qua một người cháu đi du học ở Nam Kinh, là thư viện ở Trung cộng hiện cũng có thơ Nguyễn Chí Thiện dịch sang tiếng Trung Hoa (in ở Đài Loan).Và gần đây nhất, cách đây hơn một tháng, vào ngày 20-10-1995, tại nhạc viện của thành phố Klagenfurt, Áo Quốc, tiến sĩ Guenter Mattitsch, một nhạc sĩ nổi danh của Áo, đã cho trình bày 14 bài thơ của Nguyễn Chí Thiện do ông phổ nhạc dựa trên bản dịch Echo aus dem Abgrund, tức Tiếng Vọng Từ Đáy Vực của tiến sĩ Bùi Hạnh Nghi ở Đức. Và như ta được biết, thi sĩ Nguyễn Chí Thiện đã được giải thơ quốc tế ở Hoà Lan và giải Tự Do của Trung Tâm Văn Bút Hoa Kỳ. Ông còn là hội viên danh dự của nhiều trung tâm văn bút trên thế giới, trong đó có trung tâm Pháp, trung tâm Thụy Điển và trung tâm Nhật. Như vậy ta có thể khẳng định và tin tưởng rằng thông điệp Hoa Địa Ngục sẽ còn nhiều cơ hội đi xa, đi rất xa. Nếu được sự tiếp tay của quí vị thì chính chúng tôi sẽ cho ra mắt nay mai, với sự thoả thuận của tác giả, một tuyển tập dịch sang tiếng Anh khoảng ¾ toàn bột tập thơ Hoa Địa Ngục”.

Với lối nói chuyện dí dỏm, với tấm lòng rất chân thành - như một lời nhận định của một nhà văn – nhà thơ Nguyễn Chí Thiện trong hơn 30 phút đã nói về một số bài thơ tù mà ông đã làm trong những trường hợp khác nhau. Cứ nghe những tiếng vỗ tay thật nồng nhiệt của cả hội trường chật ních kẻ đứng người ngồi, cứ nghe những tiếng khen buột ra từ cửa miệng cử tọa , một lần nữa- như lời bà Nguyễn Thị Vân-“ nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã được mọi người thương mến, ông ta giỏi quá, hay quá !” Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng phát biểu “ Nếu ngày trước mà Bộ Dân Vận VNCH có những người như Nguyễn Chí Thiện thì hay biết mấy”.

Sau khi ông Nguyễn Chí Thiện vừa dứt lời với bài thơ

Đảng , người quản lý trại giam

Nước Nam là một trại giam khổng lồ

Chúa ngục là lão già ̀

Duẫn, Chinh,Đồng lũ cai tù bất nhân

Tội đồ là những người dân

Xác thân đói khổ bội phần xót xa !

Luân thường, nhân phẩm tiêu ma

Tài năng, trí tuệ dần dà rỉ han

Đảng còn đó còn lầm than

Còn đau đớn nước, còn tan nát nhà

Đó là kết luận rút ra

Từ trong thực tế xương da não nùng !

Xa hoa hưởng thụ tột cùng

Lũ cai tù vẫn ung dung tự hào

Lá cờ Năm Cánh Vàng Sao

Mặc cho nhân loại nhổ vào tởm kinh

Giữa lòng thế giới văn minh

Việt Nam Cộng Sản điển hình dã man

Đảng nguồn gốc mọi khổ oan

Đảng tan, oan khổ cũng tan theo cùng.

( Đảng, người quản lý - 1983 )

Và nói xin chúc quí vị mạnh khoẻ và bây giờ bước sang phần Hỏi Đáp thì lập tức cựu thiếu tá Nguyễn Văn Bang, đến từ Pennsylvania, nhảy lên sân khấu, bước đến bên cạnh nhà thơ Nguyễn Chí Thiện vỗ lưng ông và nói rằng “ Tôi cũng là một người tù chính trị, tôi xin chia xẻ với anh một bản nhạc, một tù khúc để tặng anh Nguyễn Chí Thiện”. Bà Nguyễn Ngọc Bích tức tiến sĩ Đào Thị Hợi đã đứng ngay sau lưng nhà thơ Nguyễn Chí Thiện vội vàng đưa ông về chỗ. Ông Nguyễn Văn Bang bước đển micro. Bà Nguyễn Thúy Diệm người điều khiển chương trình nói rằng thời giờ có hạn, ông Ngô Vương Toại giải thích tiếp, các ông Phó Hồng Hà, võ sư Vương Đình Thanh, ông Nguyễn Văn Thông bước lên mời ông Nguyễn Văn Bang về chỗ an toạ.Trong lúc trên sân khấu lời qua tiếng lại thì bên dưới có nhiều tiếng hô lớn “đi xuống, xuống đi, xuống đi” và cũng có tiếng đáp lời Nguyễn Văn Bang đồng ý nên để ông Bang hát. Trước tình trạng đó, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã đứng lên xin ban tổ chức để Thiểu Tá Nguyễn Văn Bang được trình bày bài hát. Ông Nguyễn Chí Thiện nói nguyên văn như sau: “Tuy thời gian dành cho chương trình hơi ngắn, nhưng trước nhiệt tình của anh bạn đây, nên để anh bạn hát một bài, có thể bỏ bớt phần trả lời của tôi đi cũng được. Nhận định của anh em quan trọng hơn, chúng ta không nên khước từ”. Trước micro ông Bang nói nguyên văn như sau: “ Tôi xin tự giới thiệu tôi là Thiếu Tá Nguyễn Văn Bang. Trước hết tôi xin cảm ơn ban tổ chức cho tôi vài phút để hát một bài tù ngục. Bởi vì tôi và tất cả các anh em ở trong này rất nhiều người cũng ở tù, cái hoàn cảnh không khác gì anh Nguyễn Chí Thiện cả, cũng đói khổ, cũng lầm than, cũng điêu đứng. Và đây là bản nhạc xin tặng cho anh Nguyễn Chí Thiện, tù nhân Nguyễn Chí Thiện và các Trung Tướng, Thiếu Tướng đã qua đây từ 1975 mà tôi thấy có mặt trong hội trường này, để cảm kích với nỗi lòng của những người em út của quí vị có mặt hôm nay. Tôi xin hát bản nhạc của Trung Úy Hồng pháo binh, độc thân, ở tù tại trại Nam Hà mà ai cũng biết”. Và dưới đây là lời của bản nhạc :“Này em, ta không quên đâu những ngày tù tội. Này em, ta không quên đâu những ngày tăm tối. Này em, ta không quên đâu những ngày nhục nhằn. Này em, ta không quên đâu mối thù muôn đời. Và dù không là gì cả, cũng xin làm đôi giày dũng sĩ trở về dẫm nát tim kẻ thù. Này em, cha mẹ em vẫn còn tù tội. Này em, chị anh em vẫn còn tăm tối. Này em, quê hương ta vẫn còn mù mịt. Này em, quê hương ta vẫn còn nô lệ. Và dù không là gì cả, cũng xin làm đôi giày dũng sĩ trở về dẫm nát tan xích xiềng. Cho tôi xin một lần gục ngã, cho em tôi muôn đời ngẩng mặt. Cho tôi xin một lần được chết, cho em tôi muôn đời thênh thang. Cho tôi xin một lần thù hận, cho em tôi ngàn đời rực rỡ. Cho tôi xin một thời chiến tranh, cho em tôi muôn đời thái bình. Và dù không là gì cả, tôi cũng xin làm đôi giày dũng sĩ trở về dẫm nát tim kẻ thù”.Chỉ một bản nhạc như thế đó mà Trung Úy Hồng bị cùm cho đến chết”. Sau đó ông Bang đọc mấy bài thơ chống cộng của Nguyễn Chí Thiện cùng những lời ca ngợi thi sĩ, nhưng khi ông ta chuyển sang mục khác khi rút từ trong túi áo ra một tập tài liệu định đọc, miệng la to “Đây là ...” thì ban tổ chức ngăn cản. Ông Ngô Vương Toại dùng micro của ông Bang để mời ông Bang về chỗ. Mấy người đưa ông xuống, ông Bang không chịu và leo trở lại lên sân khấu rồi dương hai tay cao lên hô lớn “Anh em đứng dậy”. Một vị khác mặc complet nâu nhạt đứng bên trái phía dưới sân khấu tiếp tay cổ võ nhưng không rõ có bao nhiêu người đứng dậy. Nhiều tiểng hô lớn phản đối việc gây trở ngại cho chương trình. Nhà văn Phan Vỹ, cháu ruột cụ Phan Khôi, năm nay 72 tuổi, 7 lần ở tù cộng sản tổng cộng 25 năm, đã đứng dậy lớn tiếng chỉ trích những người không tôn trọng chương trình của buổi sinh hoạt. Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích nói trên micro: “ Thưa Quí Vị, thưa anh Nguyễn Vân Bang, chúng tôi đi gọi cảnh sát ngay bây giờ. Tiền phạt 4, 5 trăm quí vị phải chịu. Xin mời quí vị đi ra ngay khỏi phòng này. Nhờ các anh chị đưa anh Bang ra khỏi phòng ! Đưa ngay lập tức ra khỏi phòng cho chúng tôi”. Nhiều xe cảnh sát kéo đến trong đó có cả xe của toán chống bạo động, có cả cảnh sát Liêng Bang. Để tái tạo trật tự, bà Nguyễn Thúy Diệm đã giới thiệu nhạc si Trần Lãng Minh hát bản nhạc Đời Tôi, khán giả nhịp nhàng vỗ tay theo. Bên dưới hội trường, nhân viên của đội cảnh sát bước vào yêu cầu “ Everybody Out!”, “Everybody Out!” “ Out ! Out! Out!” , trong khi trên micro ban tổ chức kêu gọi “Mọi người vô can trong vụ này hãy quay về chỗ. Thiếu tá Nguyễn Văn Bang thay vì đi ra cửa lại trở lại đi về hướng sân khấu. Hình ảnh của video ghi lại cho thấy rõ từng khuôn mặt xuất hiện trong lúc này. Trong buổi sinh hoạt có lúc đèn bị tắt khoảng 2 phút. Nguyên do, người thì nói là vì đông quá nên có một phụ nữ trong lúc chen lấn đã đụng phải nút bật điện nên đèn tắt. Sau bài hát, bà Nguyễn Thúy Diệm tuyên bố kết thủc chương trình. Tại bãi đậu xe, cảnh sát đã ghi bảng số và ra lệnh mọi người trên hai chiểc xe van trắng ra khỏi xe để thẩm vấn.

Khán giả khi ra về nói với nhau rằng: “Mọi hư thực, chân giả sớm muộn cũng sẽ phơi bày trước ánh sáng.. Thúng không úp được miệng voi”. Có một điều ai cũng nhận thấy là ông Nguyễn Văn Bang, Mặt Trận Cách Mạng Hưng Phục Việt của lãnh tụ Lê Tư Vinh, ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện đều là những người chống chủ nghĩa Mác Xít, chống cộng sản Hà Nội, đều là người mưu cầu Tự Do Dân Chủ cho đất nước. Nếu có sự dị đồng nào đó, có lẽ ở trong phương thức đấu tranh hay trong một số sự việc chưa được các bên làm sáng tỏ. Trong giai đoạn đẩu tranh chính trị trực diện này, Cộng sản đã ở ngay sát chúng ta với tòa đại sứ Hà Nội ở thủ đô Washington, quần chúng thầm lặng đang chờ đợi những gương tốt của các nhà lãnh đạo đảng phái và cộng đồng. Quần chúng ủng hộ chính nghĩa.

(nguồn: nhật báo Việt Nam Tự Do 29/11/1995)

.....................................

 

HOME